Em hãy kể về bà của em

Em hãy kể về bà của em – Bài làm 1

Bà nội em năm nay 80 tuổi, bà sống với chú Út cách nhà em 3km. Vì nhà em và nhà chú Út gần nhau nên em thường xuyên qua đó thăm bà và nghe bà kể chuyện. Là những câu chuyện xưa rất xưa, em cũng không biết là thời gian nào.

ke ve ba noi kinh yeu cua em - Em hãy kể về bà của em

Bà nội có gương mặt tròn, mặc dù da bà đã nhăn nheo nhưng gương mặt vãn thoát lên vẻ thanh cao, hiền dịu. Đôi mắt bà đã phủ màu đục, mờ đi, nhìn mọi thứ không rõ nhưng em vẫn thấy được sự ấm áp nơi đó.

Mỗi lần bà mỉm cười với em, em thấy được sự bình yên và chở che mà bà dành cho con cháu. Hàm răng của bà vẫn còn rất chắc, bà bảo rằng ngày xưa cụ Ngoại khi mất, hàm răng vẫn còn trắng và chắc, chưa rụng cái nào. Bởi vậy, nụ cười của bà rất tươi và hiền từ.

Do tuổi tác nên lưng của bà đã còng xuống từ bao giờ, đi ra ngoài đường bà phải chống chiếc gậy tre mà ba em đã làm cho bà. Tiếng bước chân chậm chạp, từ từ và tiếng gõ của chiếc gậy xuống nền nhà làm bừng tỉnh cả căn nhà 5 gian rộng lớn.

Mỗi lần em vào nhà thăm bà, bà đều cho em nhiều quà bánh mà chú Út đi công tác mang về. Bà bảo em phải chăm học thì bà mới sống lâu và dành nhiều phần quà cho.

Dạo gần đây bà hay đau lưng nên mỗi lần trái gió trở trời, bà lại nằm một chỗ mà không đi được đâu. Em rất thương bà, và thường mang truyện vào đọc cho  bà nghe.

Em mong sao bà sẽ luôn mãi khỏe mạnh và sống với con cháu thật lâu. Để sau này đi xa, em sẽ mang nhiều quà về cho bà, và gửi đến bà tình yêu vô cùng.

Em hãy kể về bà của em – Bài làm 2

Chắc hẳn các bạn ai cũng có bà, em cũng vậy và  bà nội là người cao tuổi nhất trong gia đình em. Bà luôn dạy bảo những điều hay lẽ phải cho con cháu. Em rất yêu quý và kính trọng bà, sau đây em sẽ kể về bà nội của em.

Bà em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Lưng bà còng vì vậy đi đâu bà cũng phải chống gậy, da của bà nội em nhăn nheo có nhiều chấm đồi mồi. Tóc bà đã bạc rất nhiều tuy vẫn nhưng mắt bà em vẫn còn rất tinh. Những buổi trưa em ngồi nhổ tóc bạc cho bà, hai bà cháu nói chuyện rất vui vẻ.

Tuy tuổi đã cao nhưng bà vẫn thích đọc báo. Mỗi lần như vậy bà lại phải đeo kính lão và khi đọc xong bà em lau chùi chiếc kính cẩn thận và cất vào tủ. Mẹ em kể khi em và em của em còn bé, bà nội chăm sóc chúng em rất chu đáo nhất là nhưng lúc mẹ vắng nhà. Đêm ngủ vì nhớ mẹ không ngủ được nên bà đã kể truyện cổ tích và hát ru cho chúng em nghe. Bà hát hay lắm, bà kể truyện cũng hay, nghe bà hát mà em đã ngủ từ bao giờ không biết.

Xem thêm:  Tả cây bút chì của em

Bây giờ bà yếu hơn rồi chúng em cũng không còn nhỏ nữa, mỗi khi trái gió trở trời em lại xoa bóp tay chân cho bà em. Bà mỉm cười trìu mến. Em rất yêu quý bà em không chỉ vì bà là người cao tuổi nhất trong gia đình mà còn là vì bà luôn dạy chúng em những điều hay lẽ phải, phải biết kính trên nhường dưới, phải thật thà, làm sai phải xin lỗi và luôn ngoan ngoãn nghe lời ông  bà cha mẹ. Sau giờ học em lại mong thật nhanh về nhà để kể truyện ở lớp, ở trường cho bà nghe.

Bà thật tuyệt vời, em mong bà em luôn khỏe mạnh, sống lâu để em mãi được ở bên bà được nhổ tóc sâu cho bà và được bà chỉ bảo, dạy dỗ.

Em hãy kể về bà của em – Bài làm 3

Trong cuộc đời của mỗi con người ai cũng sẽ có tấm gương để mình coi trọng và học tập và em cũng vậy. Có lẽ người khiến em coi trọng hơn cả là bà ngoại của em.

Bà ngoại em năm nay đã 80 tuổi rồi. Dáng người bà dong dỏng cao nhưng hơi gù bởi tuổi đã già, mái tóc bà còn dài lắm nhưng đã nhuộm một màu trắng rồi bởi có lẽ thời gian không chờ đợi một ai. Làn da của bà không còn căng mịn nữa mà nhăn nheo lốm đốm những vết.

Tuy tuổi già nhưng sức khỏe của bà vẫn rất tốt, hàng ngày bà vẫn đi chợ nấu cơm cho gia đình một cách nhanh nhẹn và chu đáo, bà vẫn trông được lúc cháu chắt  lít nhít kia dù chúng nghịch nghợm lắm. Thỉnh thoảng đến thăm bà, bà lại bỏ chiếc kính xuống mà hiền dịu nhìn em nói, chà bữa nay cháu đến thăm bà cơ?  Rồi bà lại gần xoa tóc tôi ngọt ngào âu yếm. Rồi bà mang bánh kẹo cho em ăn, cảm giác ấy hạnh phúc lắm.

Mong sao bà luôn khỏe mạnh, vui vẻ đế sống lâu với con cháu hơn nữa.

Em hãy kể về bà của em – Bài làm 4

Bà ngoại là người mà em rất yêu quý, bà ở cách gia đình em rất xa nên em không thường xuyên về thăm bà được. Và em muốn kể cho các bạn nghe về người bà tuyệt vời của em.

Bà ngoại em năm nay đã hơn bảy mươi tuổi. Lưng bà đã hơi còng vì vậy đi đâu bà cũng phải chống gậy, da của bà ngoại em nhăn nheo và có điểm những chấm đồi mồi, đây là biểu hiện của tuổi già mà cụ già nào cũng có. Tóc bà đã bạc rất nhiều tuy vậy nhưng mắt bà vẫn còn rất tinh.

Xem thêm:  Tả cây bút chì của em

Những buổi trưa em ngồi nhổ tóc sâu cho bà, hai bà cháu nói chuyện rất vui vẻ. Tuy tuổi đã cao nhưng bà vẫn thích đọc báo. Mỗi lần như vậy bà lại phải đeo kính lão và khi đọc xong bà em lau chùi chiếc kính cẩn thận và cất vào tủ. Mẹ em kể khi em còn bé mỗi lần được mẹ cho xuống bà chơi là hai đứa đều rất thích vì xuống bà ngoại được bà nấu cho những món ăn ngon, mẹ kể khi còn trẻ bà nấu ăn rất ngon và bây giờ khi về già bà vẫn nấu ngon như vậy.

Khi về bà chơi mẹ thường cho em ở lại một vài hôm, đêm đến nhớ mẹ không ngủ được em khóc, bà lại dỗ dành kể truyện cổ tích và hát ru cho em ngủ. Bà hát hay lắm, bà kể truyện cũng hay, nghe bà hát mà em đã ngủ từ bao giờ không biết. Bà tham gia câu lạc bộ dưỡng sinh của xóm, mấy hôm về với bà, em thường theo bà đi xem bà tập dưỡng sinh, bà bảo tập như vậy vừa vui vừa nâng cao sức khỏe.

Bà còn có sở thích trồng rau và nuôi gà, vườn nhà bà ngoại lúc nào cũng có những luống rau xanh tốt. Mỗi lần mẹ em xuống chơi là bà lại cho rau và gửi trứng gà về cho em.

Bà ngoại thật tuyệt vời, em mong bà em luôn khỏe mạnh, cháu hứa sẽ học tập thật tốt để bà, bố mẹ vui lòng và không phụ sự quan tâm, chăm sóc của bà. Cháu yêu bà nhiều!

Em hãy kể về bà của em – Bài làm 5

Trong gia đình, người em yêu quý nhất là bà nội.

Bà em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước đây bà làm hành chính ở ủy ban xã nhưng bà đã nghỉ hưu gần hai chục năm rồi. Nghỉ hưu, thời gian của bà dành hết cho con, cho cháu. Bà trông nom em từ hồi em mới được sinh ra, lớn lên do bố mẹ bận đi làm, em cũng do một tay bà dạy bảo. Bà nấu ăn rất ngon, những món bà nấu cho đến nay em vẫn không thể quên được mùi vị.

Bà tuy đã già nhưng vẫn còn tinh tưởng lắm, xem tivi hay đọc báo đều không cần đeo kính. Bà rất thương em, những khi em ốm, bà đều đi khắp nơi tìm những cây thuốc nam để nấu cho em uống.  Bà còn hay dạy em những điều hay lẽ phải, những cách ứng xử trong cuộc sống để em trở thành một người có ích.

Những lời dạy của bà em không bao giờ quên, em sẽ cố gắng học tập để bà được vui lòng.

Em hãy kể về bà của em – Bài làm 6

Trong gia đình, người tôi yêu mến và kính trọng nhất là bà nội tôi.

Năm nay, đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng bà còn rất khoẻ. Da bà nhăn nheo, ngăm đen. Tôi vẫn đùa, đấy là chứng tích của thời gian. Khác với những người bà cùng tuổi, bà tôi có mái tóc đen, dài, lúc nào cũng được búi gọn sau gáy. Vầng trán cao, đôi mắt to đã có phần mờ đục. Đặc biệt nụ cười với hàm răng nhuộm đen làm bà thêm phúc hậu. Đôi bàn tay xương xương với những vết chai sần vì làm lụng vất vả. Bà ăn mặc rất giản dị, nhiều khi chỉ là những bộ đồ nâu đã cũ. Mỗi khi mẹ tôi biếu tiền để mua quần áo, bà thường lắc đầu và bảo: "Mẹ già rồi, không cần nhiều quần áo, con để tiền đó lo cho bọn trẻ".

Xem thêm:  Viết về tác dụng của một loài cây mà em biết

Bà nội tôi rất thích chăm sóc cây xanh. Sáng sáng, bà thường tự tay tưới tắm và bắt sâu cho cây. Một lần, cái Anh, em họ tôi hỏi bà: "Bà ơi, tại sao bà quý những cái cây này thế. Có khi nào bà yêu chúng hơn bọn cháu không?". Bà nhìn chúng tôi, bảo: "Sao thế được, tất nhiên là bà phải yêu các cháu bà hơn rồi. Những cái cây này chỉ là thú vui của bà thôi. Đây là những cái cây ông để lại khi mất. Bà thay ông chăm sóc chúng".

Bà rất yêu chúng tôi. Hồi tôi còn bé, bà đã thay mẹ, chăm bằm tôi từng li từng tí. Hằng đêm, bà đưa tôi vào giấc ngủ qua những khúc hát ru. Mỏi lần tôi ốm, bà xuống chăm nom tôi để mẹ đi làm. Bà ngồi bên giường, dỗ dành, đút cho tôi từng thìa cháo nhỏ. Suốt những năm tuổi thơ, tôi đã lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Sau này, khi không còn ở bên tôi thường xuyên nữa nhưng cứ mỗi lần xuống nhà tôi chơi, bà lại mang rất nhiều quà quê lên cho tôi và hàng xóm láng giềng. Ai cũng yêu quý và kính nể bà.

Bà rất nhân hậu. Có lần, nhìn thấy một em bé ăn xin từ xa, bà vội bước lại cho bé tiền và bảo bé đi mua gì ăn cho đỡ đói. Đợi em đi khỏi, bà nói với tôi: "Cháu đã nhìn thấy em đó chưa? Bà đoán chắc em bé đó chỉ tầm tuổi cháu thôi, thế mà đã phải ra đường ăn xin. Thật tội nghiệp. Nếu từ nay về sau, cháu gặp ai cơ nhỡ, khó khán, cháu nhớ giúp người ta. Họ cũng là người như chúng ta, chẳng qua cuộc sống của họ không được may mắn, cháu không bao giờ được kì thị, chế giễu người ta".

Vì rất yêu quý bà nên tôi rất thích được về quê. Tôi chỉ mong luôn được gặp bà, được nghe những câu chuyện cổ tích của bà, được nằm trong lòng bà, thiu thiu ngủ qua tiếng ru à ơi của bà.

Tối rất yêu bà, Tôi mong sẽ không bao giờ phải xa bà.