Kể về một việc làm tốt của em

Kể về một việc làm tốt của em – Bài làm 1

Từ hôm qua đến giờ mẹ vẫn khen em hoài vì em đã làm được một việc tốt khiến cho mẹ hài lòng. Đó là việc em dẫn một bà cụ qua đường lúc đường đang đông người lại qua và trời nắng chang chang.

van hoa giao thong gan lien voi van hoa con nguoi - Kể về một việc làm tốt của em

Hôm đó em với mẹ đi siêu thị về, mẹ xách rất nhiều đồ. Em phụ mẹ xách một túi rau và hai cái bánh mỳ. Em đội một cái mũ rộng vành để che năng, còn mẹ đội một cái nón có màu vàng như nắng. Lúc mẹ và em đi đến ngã tư đường thì thấy một bà cụ tay xách một túi đồ nặng, mắt nheo lại, nhìn dòng người qua lại. Hình như bà cụ đang muốn đi sang bên kia đường nhưng chưa đến đèn đỏ. Bà chừng 80 tuổi, vì mái tóc của bà bạc phơ hết rồi, em nghĩ không biết con cái của cụ đâu rồi mà lại để cụ đi một mình ngoài đường như vậy.

Em nói với mẹ và muốn chạy lại dìu bà cụ qua đường. Mẹ nhìn em cười và xoa đầu bảo em ngoan và biết giúp đỡ người khác. Mẹ đỡ lấy túi đồ trên tay em và bảo em dìu bà qua đường cẩn thận. Em chạy ù lại phía bà và nói:

– Bà ơi cháu dìu bà qua đường nhé

Mắt bà chợt sáng lên, mỉm cười với em:

– Cháu ngoan quá, bà cảm ơn cháu nhé

Lúc đó em nắm lấy tay bà, bàn tay thô ráp, xạm đên như tay bà ngoại của em. Em dìu bà đi cẩn thận khi có đèn đỏ dừng lại. Khi qua đến bên kia đường bà hỏi tên tuổi, em hoc trường nào. Bà khen em ngoan, là người tốt biết giúp đỡ người khác. Bà cho em hai quả lê rất to, có màu vàng dịu. Bà cảm ơn rồi từ biệt em ở đó. Từ lúc nãy tới giờ mẹ vẫn đứng từ phía xa và nhìn em.

Hôm đó về nhà mẹ khoe với bố, mẹ mua cho em hai cây kem chanh bạc hà mát lịm. Em vui vì đã làm được một việc tốt như vậy. Em sẽ cố gắng phát huy hơn nữa.

Kể về một việc làm tốt của em – Bài làm 2

Chiều nay lớp em được tan học sớm thì đúng lúc tan học trời lại bắt đầu đổ mưa. Mặc dù mưa không lớn nhưng cũng đủ làm ướt áo nếu đi từ trường về nhà. Em cảm thấy thật may mắn vì lúc trưa đi học mẹ đã dặn và đưa áo mưa cho em đem theo.

Xem thêm:  Bài 1 - Tôi đi học

Cả lớp ai nấy đã về gần hết, bạn thì được ông bà bố mẹ đón về, bạn thì có áo mưa hay ô đem theo. Em cũng đang chuẩn bị quàng áo mưa để đi về thì trông thấy bạn Hà vẫn còn đứng ngó nghiêng ở cửa lớp. Đoán chừng bạn không đem theo áo mưa, em bèn tiến đến lại hỏi:

– Hà không đem áo mưa đúng không? Đi chung áo mưa với mình nhé. Bố mẹ chắc chưa đi đón chúng mình được ngay đâu.

Nghe em nói vậy, Hà bảo:

– Mình cũng đang lo lắng vì không có áo mưa để đi về, mà bố mẹ thì chưa thấy đến đón. Cảm ơn Tuấn nhé.

Nói đoạn rồi em và Hà cùng đội chung một chiếc áo mưa đi về. Trên đường đi chúng em nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Hà kể về em Bin nhà bạn ấy đang tập đi rất đáng yêu. Chúng em còn cùng nhau trao đổi về bài toán cô giáo về nhà hôm nay nữa. Đoạn trường từ nhà về trường vì thế mà gần hơn. Cũng may là nhà em và nhà Hà ở gần nhau. Sau khi đưa bạn Hà về, em trở về nhà thì thấy mẹ đang chuẩn bị đi đón em. Thấy vậy, mẹ hỏi:

– Sao hôm nay con về sớm thế? Đi đường có bị ướt không?

Em liền kể lại vì bận đi họp nên hôm nay cô giáo cho cả lớp về sớm. Em vừa đưa bạn Hà về nhà vì bạn ấy không đem áo mưa. Mẹ mỉm cười rồi xoa đầu em và bảo:

– Con trai mẹ ngoan quá. Biết giúp đỡ bạn bè trong lúc khó khăn thật là đáng quý.

Nghe mẹ nói vậy, trong lòng em vui sướng biết bao.

Kể về một việc làm tốt của em – Bài làm 3

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Xem thêm:  Hãy kể lại một câu chuyện về lòng nhân hậu mà em biết

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

– Có chuyện chi đó cháu?

– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

Kể về một việc làm tốt của em – Bài làm 4

Ở nhà, mẹ thường dạy em rằng “muốn trở thành người tốt, con phải biết giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn”, lời dạy của mẹ vẫn luôn in đậm trong tâm trí em mỗi khi em gặp ai đó cần sự giúp đỡ.

Xem thêm:  Phân tích tấn bi kịch của nhân vật Hộ trong truyện ngắn “Đời thừa" của nhà văn Nam Cao

Hằng ngày, em thường tự đi xe bus đi học. Có một buổi sáng, em dạy rất sớm và đi học sớm để kịp đến trường ăn sáng với các bạn. Em đi bộ ra bến xe bus gần đầu ngõ. Em đứng đợi xe bus một lúc, thì bỗng nhiên em nhìn thấy một bà cụ đi lại gần chỗ em, bà hỏi em “cháu ơi, cho bà xin 5 nghìn bà đi xe bus, bà vừa bị cướp mất túi, mất hết tiền rồi!”. Nhìn vẻ bề ngoài của bà cụ đáng thương quá! Em chộm nghĩ bà cụ làm gì có nhiều tiền mà ai lại cướp của bà như vậy. Rồi em lại nghĩ, bà muốn xin tiền mình ư? Mặc dù thương bà cụ nhưng mình làm gì có tiền chứ, mẹ chỉ cho mình 5 nghìn để ăn sáng, nếu giờ mình cho bà cụ thì mình sẽ phải nhịn đói. Em đã đứng suy nghĩ một lúc rồi tuyến xe bus đến trường em vừa đi qua mất, em đã bị lỡ mất rồi. Bà cụ vẫn đứng nhìn em, nghĩ một lúc em quyết định cho bà tiền ăn sáng của em, bà cảm ơn em rồi hai bà cháu lên xe cùng đi đến trường. Ngồi trên xe, em đã nghĩ vì bà cụ mà em đã không kịp đến trường để ăn sáng với các bạn, bụng em thì đói vì chưa ăn sáng. Nhưng nhìn sang bà cụ thì thấy bà đang tủm tỉm cười. Em cũng không hiểu tại sao.

Xe bus đã dừng lại trước cổng trường em, em xuống xe và bà cụ cũng xuống. Em nhìn thấy bà cụ bước nhanh qua đường và đứng trước cổng trưởng em, một lúc sau có một bạn nữ chạy ra ôm chầm lại bà cụ và hai người đã cười rất vui vẻ với nhau, em cảm thấy bà cụ đang rất hạnh phúc. Nhìn thấy hai người, em nghĩ họ là bà cháu, lâu ngày không được gặp nhau và giờ trên môi họ đang nở những nụ cười mãn nguyện. Em thực sự cảm thấy rất vui vì nhờ sự giúp đỡ của em mà có thể giúp hai bà cháu được gặp nhau. Dù chỉ là một bữa ăn sáng nhưng em đã làm được một việc có ích là giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn.

Em mong rằng các bạn học sinh sẽ có cùng suy nghĩ giống em là sẽ luôn làm những việc tốt để trở thành người tốt!