Kể về thầy cô giáo đã dạy em trước đây

Kể về thầy cô giáo đã dạy em trước đây – Bài làm 1

Có lẽ mỗi bạn học sinh đều đã được học rất nhiều thầy cô giáo và trong lòng mình luôn có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Em cũng vậy, năm nay em đã học lớp 3 nhưng em vẫn luôn nhớ như in hình ảnh cô giáo dạy em hồi mẫu giáo.

thay co cho em hanh trang quy gia de buoc vao doi 32690 - Kể về thầy cô giáo đã dạy em trước đây

Cô tên Kiên, tên rất con trai nhưng cô lại ân cần và dịu dàng với các bạn học sinh. Mọi người bảo cô dạy trẻ con nên phải hiền lành thì học trò mới yêu quý được. Cô giáo ở gần nhà em, là thỉnh thoảng cô cũng sang nhà em chơi. Mặc dù em không học cô nữa nhưng em vẫn gọi cô là cô, mặc dù bây giờ cô đã lên chức bà nội. Cô kiên năm nay đã gần 60 tuổi, mái tóc của cô đã bạc đi rất nhiều nhưng vẫn rất dài và thẳng.

Cô có nụ cười rất tươi, mặc dù răng đã rụng mất mấy chiếc do tuổi già và thời gian khắc nghiệt. Nụ cười ấm áp, hiền hòa đó ngày xưa từng khiến em phải thích thú và yên lòng. Mỗi khi cô giảng bài, cô đều nhìn học sinh rất trìu mến. Dù cho bạn học sinh đó không trả lời được thì cô cũng nhẹ nhàng chỉ dạy.

Cô dạy hát cho chúng em rất hay, giọng trầm ấm và đều đều khiến em có cảm giác như đang được ru ngủ trong làn điệu dân ca nhẹ nhàng. Cô đeo một chiếc kính, cô bảo là kính dành cho người già, chứ không phải cận thị. Mắt cô nhìn không được rõ như nhiều cô giáo trẻ nữa nhưng cô lại dễ dàng phát hiện bạn nào không nghiêm túc trong giờ học.

Mỗi lần ra chơi, chúng em thường ngồi quây quần xung quanh cô và nhổ tóc sâu cho cô. Cô kể rất nhiều câu chuyện về tuổi thơ, về những năm kháng chiến khi chúng em chưa ra đời. Bạn nào cũng rất chăm chú nghe cô kể chuyện một cách say sưa. Hồi đó, hầu như bạn nào cũng thích được học lớp cô. Vì cô vừa nghiêm khắc vừa gần gũi, hay cho quà bánh học sinh.

Nhà cô có một cây ổi rất to, năm nào ổi cũng sai trĩu quả. Mùa ổi cô vẫn mang lên lớp học rất nhiều và học sinh chúng em tha hồ được ăn ổi.

Mặc dù bây giờ em đã lớn thêm, không được học cô nữa nhưng em vẫn mãi nhớ những tiết học cô dạy. Nhớ mái trường mẫu giáo, nơi cho em nên người. Nhớ về cô giáo ấm áp, thân thương. Em mong cô luôn mạnh khỏe

Kể về thầy cô giáo đã dạy em trước đây – Bài làm 2

Cô Minh Nguyệt là người luôn chỉ bảo, giảng dạy cho chúng tôi từng li từng tí. Cô là người mẹ hiền thứ hai của tôi, người đã mở ra cho tôi kho tàng tri thức của tuổi học trò.

Năm nay, cô Nguyệt đã ngoài ba mươi tuổi. Cô có dáng người thon thả, mái tóc mượt mà, đen nhánh xõa ngang vai. Bàn tay thon thon như búp măng của cô viết nên những dòng chữ thật đẹp. Khuôn mặt của cô hình trái xoan. Trên đôi môi của cô lúc nào cũng nở một nụ cười tươi rói với học sinh. Đôi mắt của cô luôn nhìn chúng tôi với vẻ hiền từ, trìu mến. Đôi mắt ấy biết cười đùa, biết xoa dịu, biết vỗ về an ủi. Cô là người đã dạy cho tôi bao điều để giờ đây, khi cầm tấm giấy khen trên tay, tôi đã rất xúc động và thầm cảm ơn cô rất nhiều.

Xem thêm:  Suy nghĩ về vấn đề mà em quan tâm nhất hiện nay

Cô là một người rất bao dung, độ lượng và rất mực thương yêu học trò. Khi chúng tôi mắc lỗi, cô không la mắng mà chỉ ân cần, nhẹ nhàng chỉ bảo để chúng tôi hiểu chỗ sai của mình và sửa lỗi. Những hôm tôi bị ốm, cô và các bạn thường đến thăm tôi và động viên tôi.

Người ta thường nói: “Nghề giáo như nghề chèo đò, mỗi năm là một chuyến đò đưa khách qua sông”. Quả đúng như vậy. Cô đã dạy bảo biết bao nhiêu thế hệ học sinh như chúng tôi. Tôi sẽ nhớ mãi về cô, người mẹ thứ hai đã chắp cho tôi đôi cánh để bay cao, bay xa hơn tới tương lai. Sau đó, tôi sẽ phải xa cô, xa các bạn. Cứ nghĩ đến lúc đó, bất chợt, trong tâm trí tôi lại hiện lên những vần thơ của tuổi học trò.

Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn

Xa cổng trường khép kín với thời gian

Sợ phượng rơi là nỗi nhớ với thời gian

Sẽ phải sống trong muôn vàn nuối tiếc

Rồi mai đây bé làm người lớn

Còn ai đi nhặt cánh phượng hồng

Còn ai làm con thuyền giấy trắng

Mùa hạ về lấp lánh bên sông

Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy

Bầy chim non ríu rít sân trừng

Tôi sẽ mãi giữ những vần thơ ấy như là một kỉ niệm về cô – cô giáo của tuổi thơ tôi.

Kể về thầy cô giáo đã dạy em trước đây – Bài làm 3

“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Xem thêm:  Tả ngôi trường của em

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”

Kể về thầy cô giáo đã dạy em trước đây – Bài làm 4

Cô rất hiền hiền lắm. Và cô dạy thật hay !

Đó là cô giáo dạy em năm lớp hai. Cô em tên là Phượng, dạy lớp 2H trường Nguyễn Du. ô em có nụ cười tươi, có làn da trắng hồng xinh xắn. Cô giảng bài với giọng trầm ấm, ngọt ngào rất dễ tiếp thu. Cô quan tâm đến từng bạn trong lớp, đặt biệt nhất là các bạn có hoàn cảnh khó khăn. Hằng ngày cô đến trường dạy, buổi chiều tối cô còn dạy kèm thêm cho những bạn yếu kém. Cả lớp em ai cũng thương mến cô. Em nhớ nhất là nụ cười tươi tắn của cô khi em đạt giải Lê Quý Đôn trên báo Nhi Đồng.

Xem thêm:  Kể về một trận thi kéo co

Em rất kính mến cô vì nhờ có cô dạy bảo mà em đạt kết quả cao trong năm học vừa qua.

Em nhớ mãi về cô và thầm hứa sẽ luôn học giỏi ,chăm ngoan để cô vui lòng.

Kể về thầy cô giáo đã dạy em trước đây – Bài làm 5

Trường em có rất nhiều thầy cô giáo. Mỗi thầy cô dạy một bộ môn khác nhau. Em yêu quý tất cả các thầy cô nhưng quý nhất là cô Nga — dạy môn Ngữ văn.

Cô Nga năm nay bốn mươi bảy tuổi nhưng trông cô vẫn trẻ trung, xinh đẹp. Tóc cô chỉ dài tới vai nhưng được uốn xoăn, rất phù hợp với khuôn mặt trái xoan và nước da trắng trẻo của cô. Mũi cô cao, và đặc biệt, cô cười rất tươi. Ai cũng khen cô có mắt thẩm mĩ. Những bộ đồ cô mặc rất trang nhã, lịch sự, phù hợp với thân hình thon thả của cô, trông không yểu điệu mà rât duyên dáng. Cô Nga rất hiền nhưng đôi lúc, cô cũng rất nghiêm khắc với những bạn có thái độ không tốt trong học tập. Cô giảng bài rất sinh động, dễ hiểu nên hầu như các bạn trong lớp đều học giỏi môn của cô. Ngoài việc là một giáo viên dạy Văn, cô Nga còn là phó hiệu trưởng của trường. Cô chăm sóc cho học sinh từ bữa ăn trưa cho tới chỗ để xe… Ngày nào cũng vậy, cô là người về muộn nhất trường.

Em rất yêu quý cô Nga. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 sắp đến rồi, em cùng các bạn sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cô vui lòng.

Kể về thầy cô giáo đã dạy em trước đây – Bài làm 6

Trong lòng mỗi chúng ta, luôn có những người mà ta trân trọng, yêu quý. Một người mà em mến mộ nhất đó chính là thầy Lương- thầy giáo dạy lớp hai của em.

Thầy là một con người đầy nghị lực, giỏi giang nhưng vô cùng khiêm tốn. Thầy là á khoa đại học sư phạm Hà Nội. Ấy thế mà, thầy lại chọn giảng dạy bậc tiểu học. Có lẽ vì, thầy muốn làm nghề mà người cha đã mất trước đây của thầy làm. Thầy bị mất cánh tay trái, mọi công việc đều rất bất tiện. Nhưng thầy luôn đầy nhiệt huyết và nở nụ cười trên môi. Dạy học trò nhỏ là cần kiên nhẫn từng chút một, thầy không bao giờ nặng lời, cáu gắt với bất kì ai trong lớp. Luôn ân cần chỉ bảo, không ngại cầm tay đưa từng nét chữ, không ngại nhắc đi nhắc lại cả chục lần một phép tính. Thầy yêu thương các học sinh trong lớp như con cái. Khi chúng em ốm, thầy đến tận nhà thăm hỏi rồi giảng bài bù trên lớp. Đến phụ huynh cũng rất cảm động vì bây giờ vẫn còn một thầy giáo hết lòng với nghề đến như vậy.

Năm nay, không còn được học thầy nữa, nhưng em vẫn luôn nhớ đến giọng nói trầm ấm và đôi mắt hiền từ ấy của người thầy đáng mến.