Nếu trúng số, bạn sẽ sử dụng số tiền đó như thế nào?

Nếu trúng số, bạn sẽ sử dụng số tiền đó như thế nào?

Bài làm

Tháng nào tôi cũng để dành 10 ngàn đồng để mua một vé số Kiến thiết. Biết đâu “Thần Tài” sẽ gõ cửa nhà tôi, và mang lại cho tôi giải đặc biệt 2 tỷ đồng. Chỉ tưởng tượng đến số tiền to tát ấy, tôi đã sướng run lên rồi. Tôi đã sắp đặt sẵn một chương trình dùng tiền đó, nếu một ngày kia tôi trúng số.

Trước hết tôi sẽ tậu một căn nhà có vườn rộng để ở. Từ bao lâu nay, chúng tôi phải đi thuê, vừa chật chội vừa đắt tiền, một phần hai tiền lương tháng của cha tôi rồi còn gì! Tậu nhà mới, anh em tôi sẽ có một chiếc phòng riêng để ở và học bài cho tĩnh. Tôi sẽ mua một trang trại nhỏ ở thôn quê, ở đó tôi trồng rau, thả cá, nuôi gà. Tôi vốn thích cái đời sống khoáng đạt giữa thiên nhiên và mong mỗi kỳ nghỉ học sẽ lui về đó tránh cái nóng nực, cái phù hoa của thị thành. Một trang trại như thế cũng phải mất hai trăm triệu. Tôi không quên nghĩ đến những người lao động trong xã hội. Vốn là con nhà nghèo, đã từng sống những ngày chật vật, tôi không thể quên những người cùng hội, cùng thuyền. Tôi sẽ bỏ 100 triệu ra để giúp vào các công cuộc xã hội, giúp người nghèo, không nơi nương tựa, các hoàn cảnh khó khăn không có tiền chữa bệnh, các bạn học sinh khó khăn trong trường. Trong lúc đồng bào khốn khó điêu linh, chỉ có hạng người keo kiệt, bủn xỉn mới có thể ung dung ngồi trên đống vàng được.

Giúp người ngoài, tôi lại phải giúp những người trong nhà nữa. Cha mẹ tôi, anh chị em tôi bấy lâu thiếu thốn, ít khi có được một tấm áo lành. Tôi sẽ may mặc, sắm sửa cho cả nhà, và tàu cho mọi người một chiếc xe máy, để đi đâu cho nhanh, cho tiện. Tôi không muốn có xe hơi vì tôi không thể như những nhà trọc phủ khác, có đồng tiền thì “phú quý sinh lễ nghĩa”. Mà con nhà làm ăn như gia đình chúng tôi thì làm gì mà phải xe nọ xe kia, tổ cho người ta cười.

Lại còn biết bao họ hàng thân thích tôi nữa, quằn quại vì lũ lụt, khánh kiệt vì bệnh tật. Thôi thì cũng mỗi người một ít, gọi là có cái vốn nhỏ để sinh nhai, chờ ngày phát triển. Sắm sửa cho gia đình và giúp đỡ họ hàng như vậy tính ra cũng phải hai trăm triệu mới đủ. Còn lại, tôi dự định trích ra một phần tư để sửa chữa lại nhà vệ sinh và ngôi trường tôi đang học vì nó đã xuống cấp nghiêm trọng. Còn một ít tôi dành cho mẹ tôi làm vốn buôn, kiếm thêm lợi nhuận cho gia đình tôi được phong lưu mát mặt, và để cho anh em chúng tôi học được đến nơi đến chốn sau này.

Nhưng đây chỉ là điều mơ ước mà thôi. Song nếu tôi không trúng thì tôi cũng tự hào là đã biết tiêu đồng tiền có ích, đã làm chủ được đồng tiền và tự hào là người có óc xã hội đã biết nghĩ đến những đồng bào khó khăn, thiếu thốn.