Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường tiểu học

Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường tiểu học

Bài làm

Thời thơ ấu của mỗi người là bến bờ tình yêu với biết bao nhiêu kỉ niệm. Những kỉ niệm đẹp đẽ lung linh đủ sắc màu đã ăn sâu vào trí nhớ của từng người. Đối với em, kỉ niệm sâu sắc nhất là ngày đầu tiên em bước chân vào Trường Tiểu học Trường Sơn vì đó là ngày đầu tiên em được gặp người mẹ thứ hai của mình.

Khi mới qua khỏi cổng trường sơn xanh, em thấy sờ sợ vì bên trong có rất đông các bạn và các thầy cô giáo mới. Em níu chặt áo mẹ. Mẹ đang mải dỗ dành em thì cô xuất hiện, nhẹ nhàng, thướt tha trong bộ áo dài màu hồng phớt. Bây giờ, em thấy cô giống hệt một nàng tiên nhẹ nhàng bay tới. Cô cúi xuống, hỏi thăm em ân cần. Em bỗng cảm thấy mình rất tự tin, cảm giác lo sợ đã biến đâu mât. Cô tự giới thiệu với em tên cô là Thơ rồi dẫn em vào lớp.

Một buổi học vô cùng ý nghĩa. Và để gặp gỡ trao đổi với cô giáo chủ nhiệm làm quen với bạn bè của mình, ngôi nhà mới sẽ theo em trong những năm tháng tiểu học. Khi cô bước vào lớp, trông dáng người nhanh nhẹn, nhìn nụ cười ấm áp tự dưng em cảm thấy cô thật gần gủi thân thuộc tựa như mẹ của mình. Trên mái tóc của cô có đôi sợi bạc, thể hiện sự nhọc nhằn của thời gian sương gió. Khuôn mặt của cô hơi hốc hác, trên tay cô cầm phấn có nhiều nếp nếp nhăn chắc cô vất vả vì học sinh nhiều.

Sau khi cô bắt đầu viết những chữ cái đầu tiên để đưa chúng em vào một thế giới mới thì cũng là lúc em biết tới chữ viết trong cuộc đời mình. Em mở vở bắt đầu cầm bút, tô theo nét vẻ có sẵn trong cuốn tập tô, những chữ viết đầu tiên run run, khiến em vô cùng lo lắng, xiên xẹo. Em sợ mình sẽ bị cô mắng nên nét chữ càng quýnh lại với nhau. Thấy vậy cô vội vàng tới nắm tay em rồi từ từ đưa tay em theo nét chữ khiến em tự tin hơn, những chữ viết sau dần dần đẹp hơn, rồi cho tới khi em tự tin viết thì cô mới buông tay ra.

Trong suốt bốn năm học, em đã nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt, nụ cười của các thầy cô nhưng ánh mắt cô Thơ có lẽ là bao dung, ân cần hơn tất cả. Trong suốt năm học ấy, em đã bao nhiêu lần làm cô phải buồn, nhưng nhờ ánh mắt lúc thì nghiêm nghị, khi thì động viên, khích lệ mà em đã biết tự sửa chữa sai lầm để vươn lên.

Bây giờ, tuy đã lớn và đang học trườngTiểu học Trường Sơn, em vẫn nhớ về cô Thơ với những ánh mắt, nụ cười. Kỉ niệm về người mẹ thứ hai ấy là những kỉ niệm đẹp nhất trong thời học sinh của em.